tiếng cười là loại thuốc tốt nhất …

Ngạn ngữ

Ngủ nhờ

Mặc cho người khách năn nỉ, ông chủ nhà nhất mực từ chối cho ngủ nhờ vì nhà chỉ có hai phòng, một của hai vợ chồng và một của cô con gái. ‘Tôi có thể nằm trên sàn, hay một chiếc ghế hay bất kỳ xó xỉnh nào đó cũng được! Trời tối quá rồi mà tôi không thạo đường’ … Quá ái ngại, cuối cùng ông chủ nhà cũng mở cửa đưa khách vào và nói: Thôi được! Trông anh có vẻ đàng hoàng. Chúng tôi không thể để anh lang thang trong đêm vắng. Anh có thể ngủ chung phòng với con gái tôi với điều kiện là anh không được đụng vào người nó!

ảnh vui

May quá! người khách đồng ý ngay tắp lự. Chủ nhà dẫn anh ta lên gác, vào một căn phòng nhỏ rồi dặn đi dặn lại: Anh có thể nằm bất kỳ nơi nào trong phòng nhưng xin nhớ cho là đừng có đụng vào con gái của tôi đấy!

Người khách trải áo xuống sàn để nằm nhưng loay hoay mãi mà không thể ngủ được vì sàn nhà quá cứng và lạnh. Không nghe cô gái con chủ nhà động đậy, có vẻ cô đã ngủ say, anh ta rón rén lại bên giường. Lay lay vài cái không thấy có phản ứng gì, anh ta leo lên giường, nằm nép bên cạnh và đánh một giấc say sưa. Sáng hôm sau, người khách dậy sớm khi cô gái vẫn nằm yên. Anh ta rón rén trèo xuống, thở phào vì được ngủ ngon mà lại không làm phiền cô gái. Khi anh ta cảm ơn ông bà chủ nhà tốt bụng và nài nỉ xin thanh toán tiền trọ để tiếp tục lên đường. Ông chủ nhà bảo: anh không cần trả tiền đâu. Chúng tôi thấy thật bất tiện khi phải để anh ngủ chung phòng với con gái tôi.

Ôi, sao ông lại nói thế! Ông bà tốt quá! Xin cảm ơn ông bà đã tin tưởng! Người khách nói và vô tình hỏi thêm: sao trời lạnh thế mà suốt cả đêm con gái ông bà chẳng chịu đắp chăn, ngủ say mà lạnh thế không khéo bị cảm … À, hm hm – ông chủ nhà nói nhỏ – xin anh đừng lo, hôm nay chúng tôi sẽ đưa cháu ra nghĩa trang của làng…

Em rất sợ con gà nó không hiểu cho em!

Có anh chàng nọ rất sợ gà, bởi anh ta nghĩ mình là hạt thóc. Bất cứ ở đâu hay lúc nào, dù chỉ nghe tiếng gà, hay thấy con gà, dù từ rất xa, anh ta cũng đâm đầu bỏ chạy. Gia đình thấy vậy liền đưa anh tới bệnh viện tâm thần mặc cho anh ta khăng khăng mình hoàn toàn bình thường khỏe mạnh. Sau khi thăm khám, bác sĩ khuyên anh nên ở lại viện một tuần để theo dõi, hơi chạm lòng tự ái, nhưng rốt cuộc anh ta cũng đồng ý.

Ở viện, anh ta được bác sĩ kê đơn, rằng thứ nhất, phải luôn miệng lẩm bẩm một câu duy nhất: “Tôi là một con người chứ không phải là một hạt thóc”. Thứ hai, mỗi ngày hai buổi chép câu đó xuống giấy trong một tiếng. Thỉnh thoảng bác sĩ và y tá lại kiểm tra đột xuất, để anh ta không dám bê trễ. Tình hình tiến triển rất khả quan, anh chàng tuân thủ đơn của bác sĩ triệt để. Tới ngày thứ bảy, trước khi ra viện, bác sĩ gọi anh ta lên phòng, trước mặt gia đình, bác sĩ hỏi: “Anh thấy thế nào? nói cho tôi và mọi người nghe xem?” Anh chàng cười thèn thẹn: dạ thưa bác sĩ, quả là liều thuốc tiên ạ. Em thấy rất tự tin vào bản thân, giờ đây em đã biết chắc chắn em là chính em – một con người, chứ không phải là một hạt thóc ạ.

Bác sĩ mừng húm: tốt quá! tốt quá! vậy là anh có thể chuẩn bị về nhà được rồi! Để tôi viết giấy xuất viện cho anh ngay! Nghe thấy thế, bỗng dững anh chàng có vẻ suy nghĩ, rụt rè nhìn bác sĩ: bác sĩ ạ, thực sự thì em hiểu em là ai, em biết em không phải là một hạt thóc, nhưng em không chắc là con gà nó có hiểu như thế cho em không???

Người quan trọng

ảnh không hề liên quan hahaha

Một tòa nhà cổ rộng lớn được phá dỡ để chuẩn bị xây dựng tòa nhà cao ốc. Vì nơi này rất sát với các tòa nhà khác, nên công ty xây dựng phải tháo dỡ từng tầng một. Khi đang gỡ bỏ phòng thứ 49, hai công nhân tìm thấy một bộ xương khô ở đằng sau chiếc tủ phía sau hầm cầu thang. Họ quyết định gọi cảnh sát để báo việc này. Khi cảnh sát tới, 2 người công nhân dẫn đường cho họ tới cái tủ và cho họ thấy bộ xương vẫn mặc đầy đủ quần áo, phủ đầy mạng nhện và bụi bặm và ở trong tư thế cúi người. Tất cả mọi người đều thấy trông thật là đáng sợ. Họ luôn tự hỏi rằng bộ xương này thuộc về ai và tại sao nó lại có mặt ở sau chiếc tủ.

Đội điều tra đem bộ xương đi và việc dỡ bỏ tòa nhà được hoãn lại cho tới khi cảnh sát tìm ra manh mối. Vài ngày trôi qua và những người công nhân bắt đầu mất kiên nhẫn. Họ muốn biết rằng rốt cuộc họ đã tìm được xương của ai. Không chịu nổi sự tò mò, hai người công nhân gọi điện cho cảnh sát và nói: chúng tôi là người đã tìm ra bộ xương khô ở trong cái tủ và muốn biết rằng người quá cố là ai?

Viên cảnh sát đáp: “Thực ra thì bộ xương thuộc về một người khá là tên tuổi đấy”

Ồ vậy cơ hả … rốt cuộc người đó là ai? Đầu dây bên kia đáp lại: “ Nhà vô địch cuộc thi Trốn Tìm cấp Quốc Gia năm 1920”.

Táo bón

Một người vừa nhập vào bệnh viện chuyên điều trị bệnh táo bón. Trong căn tin, ông hỏi người bên cạnh:

– Ông có thể chỉ dùm tôi nhà vệ sinh ở đâu không?

– Không thưa ông. Tôi mới vào điều trị ở đây được có 10 ngày…

Người phụ nữ dịu dàng

mắt không rõ nhưng tình vẫn nồng hihi

Một người đàn ông bị rạn xương sọ được vợ đưa tới bệnh viện. Bác sĩ hỏi người phụ nữ: chồng chị làm sao mà lại ra thế?

Người vợ nói với giọng phân trần: tôi đi làm về đã mệt lại còn phải nấu nướng, anh ta đã không giúp gì lại còn chê tôi hay cằn nhằn … hơn nữa, thuyết phục thế nào thì anh ta vẫn nhất định không chịu thừa nhận tôi là người phụ nữ dịu dàng …

Bác sĩ ngẩn tò te, chưa hiểu: rồi sao? thì lúc ý tôi đang cầm cái chày giã cua …

Sách về Voi

Để điều tra tâm lý của các dân tộc trên thế giới, người ta tổ chức một cuộc thi viết sách với chủ đề ‘con Voi’. Dưới đây là những tác phẩm gửi tới ban giám khảo:

Từ Mỹ: 1 cuốn sách có tên: ‘Làm thế nào để nuôi Voi trong vườn nhà, vui mà lại có lãi?’

Từ Đức: 3 cuốn sách dầy như từ điển, to bằng nửa cái bàn với tựa đề in bằng chữ đen trên nền trắng: ‘Sơ khảo về Voi – ba tập’

Từ Nga: 1 cuốn sách dày, trên bìa có ghi chữ cổ : ‘Tổ tiên chúng ta đã tìm ra Voi như thế nào?’

Từ Pháp: 1 cuốn sách mỏng trang trí cầu kỳ với nhiều hình tượng cách điệu ngoài bìa với tựa: ‘Voi và đời sống tình dục của nó’

Từ Trung Quốc: 2 cuốn sách dạy ‘1001 món ăn ngon từ Voi’ …

guest
0 BÌNH LUẬN
Inline Feedbacks
View all comments